XtGem Forum catalog
Tình một đêm mưa




--------------------------------------------------------------------------------


S au mối tình loạn luân tội lỗi với chị Sáu Minh ( truyện Trước giờ bay), với tâm trạng vừa buồn phiền hối hận vừa bàng hoàng nhung nhớ, Lợi trở về Bà Rịa sống trong chuỗi ngày cô đơn chán chường. Vì đang là mùa hè, chưa vướng bận sách vở lại chẳng biết làm gì ; khi thấy bố chở lương thực, thực phẩm xuống rẫy, Lợi liền tình nguyện đi thay bố và nhân tiện nó xin phép bố cho nó ở lại rẫy một thời gian đến khi nào học sẽ trở về. Dĩ nhiên là bố Lợi đồng ý ngay. Chuyến đi này sẽ giúp mình khuây khỏa được nỗi nhớ về chị Sáu Minh – nó nghĩ vậy! Từ Bà Rịa về đến khu rẫy của gia đình Lợi chỉ khoảng 25 cây số nhưng do đường đi quá xấu, đầy dẫy ổ voi ổ trâu nên tuy lên xe đò lúc 8h00 sáng mà mãi gần 11h00 trưa, Lợi mới đến được khu rẫy. Đây là một ấp địa điểm giáp ranh giữa Xuyên Mộc và Đất Đỏ, có tên là Núi Nhọn. Rẫy của gia đình Lợi khoảng 5 sào, trồng các loại hoa màu như khoai lang, khoai mì, đậu xanh, đậu đen… Căn chòi rẫy nhỏ bé, khoảng 25 m2, mái lợp lá buôn vàng, bốn vách chổ thì dựng bằng tôn đã rỉ sét, chổ thì tạm bợ bằng những thân tre đập dập. Trong chòi, giống như những căn chòi khác, nền được đắp cao bằng đất và san bằng phẳng cho nên lâu lâu lại có nào là kiến, gián, thậm chí có cả rít, bò cạp đất xuất hiện bò lổn ngổn. Đã hơn một tháng nay, do người làm thuê đã về quê nên chị Ba Hường – chị Ba của Lợi phải về rẫy trông coi. Đây cũng chính là hình phạt mà gia đình dành cho chị vì chị cùng chị Hai đã làm khánh kiệt gia đình khiến cho chị Sáu Minh phải bán mình biệt xứ. Chị Hường chấp nhận chôn kiếp hồng nhan nơi khỉ ho cò gáy này mà không hề ân hận. Khổ nỗi, sống một mình rất buồn vì chẳng có ai nói chuyện nên khi thấy Lợi tay xách nách mang bước vào chòi, chị Hường rất đỗi vui mừng. Đấy là nguyên do như vậy, chứ trong gia đình thì tình cảm của chị dành cho thằng em út thật bình thường, có khi lại là phai lạt vì tính tình chị Hường rất kiêu căng và ích kỷ, coi thường anh chị em trong gia đình.
Chị Hường năm nay tròn 28 tuổi, chưa có gia đình mà theo lời bố mẹ là chắc phải cho chị ở giá mà thôi để chuộc lại lỗi lầm của chị. Vóc dáng chị cao ráo, tuy không phải là mập mạp sồ sề nhưng phải nói là thân thể chị thật săn chắc, rất có da có thịt. Mái tóc uốn xiton quăn lọn phủ xỏa ngang tấm lưng đầy đặn ; ôm lấy khuôn mặt trái xoan khá quyến rũ. Vầng trán chị Hường khá cao, hai hàng chân mày đậm đen và dày như hai con sâu róm nằm vắt ngang trên cặp mắt to tròn, long lanh, đen láy, ngời sáng như hai vì sao, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau, đến nỗi bất kỳ thằng đàn ông con trai nào thoáng nhìn qua cặp mắt của chị cũng đều phải chết mê chết mệt. Sống mũi dọc dừa của chị cao và thẳng, trông rất thanh cao, nằm giữa cân đối với hai bên là hai gò má trắng hồng, phinh phính, nhô cao hai lưỡng quyền. Đôi môi của chị hình trái tim dày mọng, gọn gàng nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn, lúc nào cũng đều mọng đỏ như son, khi cười luôn để lộ hàm răng trắng đều như ngà. Từ hai bờ vai nảy nở, vầng cổ cao, hai gò ngực căng đầy, hai vòng eo thon thả đến hai bờ mông no tròn, cặp đùi mềm mại và cặp giò thon dài cũng như hai bàn chân trắng trẻo ; tất cả cùng khéo tạc nên một tuyệt tác của thiên nhiên và của tạo hóa, một pho tượng Nữ Thần Vệ nữ với những đường nét cong vút hấp dẫn đầy ma lực không sao chống lại được. Ban đầu, Lợi chỉ cảm nhận được nhan sắc của chị Hường một cách hời hợt vì nó còn e ngại bản tính kiêu kỳ của chị, vả lại hơn nữa đầu óc của nó vẫn còn tơ tưởng đến chị Sáu Minh – người chị và cũng là người tình của nó nhưng chỉ được một ngày thôi mà tình thế đã đổi khác. Mới có chưa đầy hai tháng ở rẫy, Lợi nhận thấy chị Hường đã hoàn toàn thay đổi. Chị không kiêu căng, coi thường kẻ khác như trước nữa. Trái lại, đối với Lợi, chị thực sự tử tế và đàng hoàng thể hiện lòng yêu thương thằng em út nồng nàn vô bờ bến, khác hẳn với lúc trước là sự coi thường, khinh khi, miệt thị. Chị săn sóc, chìu chuộng, chăm chút Lợi từng li từng tí, từ miếng ăn đến giấc ngủ. Trước kia, lúc còn ở chung nhà tại Bà Rịa, họa hoằn lắm chị Hường mới nói chuyện với Lợi vài câu, còn không đa phần là la, là chửi ; giờ đây, hai chị em thật hòa đồng vui vẻ, thân ái. Làm gì, hai chị em cũng đều cùng làm với nhau, ăn gì, hai chị em cũng đều cùng ăn với nhau ; thậm chí có đi đâu chăng nữa, chẳng hạn ra rẫy hái đậu, bẻ bắp hoặc vào rừng quơ củi, xắn măng, hai chị em đều quấn quýt bên nhau như đôi sam, không hề rời nhau được nữa bước. Trong chòi, chỉ có mỗi một chiếc giường cây đã khá cũ kỷ là nơi mỗi tối hai chị em ngủ chung với nhau gần một tuần nay ; tuy vậy, giữa hai chị em vẫn bình thường chưa có chuyện gì xảy ra cả. Rồi một đêm nọ ( Lợi nhớ chính xác là ngày thứ mười hai ở rẫy của nó), chả hiều vì sao ma đưa lối quỷ đưa đường cả hai chị em cùng nhau đi đến cõi thiên đường tình yêu tuy đầy hào quang chói lọi nhưng lại đầy rẫy những bóng ma tội lỗi loạn luân…
Tối hôm ấy, tại trụ sở ấp Núi Nhọn có tổ chiếu phim lưu động của Phòng Văn hóa thông tin Đất Đỏ đến phục vụ bà con bộ phim Liên Xô “Ruslan và Lutmila”. Dĩ nhiên là chị Hường và Lợi, hai chị em không thể nào bỏ qua một tối vui như thế này được. Hai chị em nấu cơm chiều ăn sớm và khoảng 6h30’, hai đứa đã khóa cửa chòi cẩn thận và tản bộ khoảng gần 1 cây số về phía Xuyên Mộc để đến trụ sở thôn kiếm chổ ngồi. Đến nơi, hai chị em chờ đợi đến hơn 45 phút sau thì bộ phim mới bắt đầu chiếu ; nhưng chỉ được 30 phút sau thì niềm vui của hai chị em nói riêng cũng như của khán giả trong ấp nói chung đều bị dập tắt. Số là một vài thanh niên trong ấp, tuần trước đi Đất Đỏ chơi đã có xích mích đụng độ với một vài tay bộ đội ở đấy và tối nay, không ngờ hai bên lại không hẹn mà gặp trong buổi chiếu phim, dĩ nhiên một trận thư hùng long trời lở đất nhanh như chớp xảy ra. Như một bầy ong vỡ tổ, khán giả xem phim già trẻ lớn bé tất cả đều vừa la làng vừa bỏ chạy tán loạn. Dĩ nhiên, chị em Hường và Lợi cả hai hồn vía lên mây, nắm tay nhau chạy thục mạng ; nhưng chỉ trong chớp mắt, chị Hường vừa mới bên cạnh bỗng tan biến như là bọt nước, chẳng thấy chị đâu nữa . Sợ hết cả hồn, Lợi đứng lại, nhớn nhác ngó trước nhìn sau. Do trời tối, người lại đông nên nó không thể nào thấy được màu áo bà ba trắng của chị Hường. Nó cất tiếng gọi “Chị Ba ơi ! Chị Ba ơi !”. Không có tiếng chị Hường trả lời. Lợi mặt mày tái xanh, mồ hôi tuôn ra như suối dù lúc này, trời đang nổi gió. Nó nghĩ ngợi “Chả nhẽ lại lạc mất chị Ba thiệt sau ? Không được, phải đi tìm chị ấy thôi!”. Nó nhớ lại khi nãy lúc cùng chị Hường đi đến đây, từ đường lộ hai chị em rẽ trái vào trụ sở ấp. Vậy thì bây giờ rẽ phải là đúng đường về nhà, chả nhẽ chị Ba không nhớ đường, chắc chị ấy chạy về đến nhà rồi cũng nên. Nghĩ vậy, Lợi quẹo về phải và cắm đầu chạy. Bất chợt, Lợi ngó thấy phía trước có hai thằng thanh niên chạy rượt theo ai đó vào trong một con ngõ ở bên phải đường lộ. Linh tính báo cho Lợi biết có chuyện chẳng lành đang xảy ra và có liên quan đến Lợi. Lập tức, Lợi liền đuổi theo hai thanh niên nọ vào trong con ngõ. Đường ngõ là đường đất, hai bên là những bụi cỏ mây cao quá đầu người. Tuy trời tối nhưng Lợi vẫn nhận ra được cách chổ nó chừng 20m, hai thanh niên nọ đang khống chế đè một cô gái dãy dụa trên thảm cỏ. Cô gái vừa chống trả ngoan cường vừa la làng cầu cứu. Nghe tiếng kêu cứu, dĩ nhiên Lợi nhanh chóng nhận ra đó chính ai rồi. Nó cúi lượm ngay một khúc cây khá to dưới đất, nhào đến phang tới tấp vào đầu vào lưng hai thằng dâm tặc để giải cứu người chị thân yêu của nó. Bị đánh bất ngờ, “hai con quỷ râu xanh” cứ ngỡ là gặp phải du kích ấp đi tuần tra nên la làng, cắm đầu chạy thục mạng ra đường lộ còn hai chị em Hường và Lợi cũng vội vàng nắm chặt tay nhau chạy sâu trong con ngõ…
Hai chị em chạy miết, chạy miết và cuối cùng đến bên một cái hồ rất rộng và sâu. Từ bờ, người ta đắp một con đê chạy ra giữa hồ và cuối con đê là một khoảnh đất rộng, trên đó có một cái chòi chăn vịt thấp lè tè, leo lét ánh đèn dầu. Lúc này, trời đang vần vũ chuyển mưa, giông gió nổi lên bốn phía.
- Trời sắp mưa rồi, mình chạy ra chòi đụt mưa lẹ đi em ! Chị Hường nói.
Chị Hường cùng Lợi nắm tay nhau chạy nhanh trên con đê, chui vào bên trong chòi chăn vịt. Trong chòi không có ai cả nhưng lại có một ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi, tỏa ánh sáng lờ mờ. Chắc là chủ chòi đã đốt ngọn đèn này lên để ngủ lại nhưng lại đi về và quên tắt. Chòi chỉ có duy nhất mỗi một cái chõng tre thấp, trên trãi một tấm chiếu khá củ kỹ đã sờn mòn đôi chổ và có một tấm chăn màu cứt ngựa tuy cũ nhưng vẫn còn dày. Lúc này, bên ngoài màn đêm, một trận mưa thật lớn ào ào trút xuống núi rừng, đồng ruộng, cây cối, nhà cửa. Quả thật là may mắn cho chị Hường và Lợi vì căn chòi chăn vịt vắng chủ giờ đây đã trở thành nơi bảo vệ, che chở hai chị em an toàn nhất. Tuy thấp nhưng chòi rất kín đáo, chắc chắn vì trong chòi hoàn toàn không có chổ nào bị nước dột hay tạt vào, thậm chí mái chòi vẫn không hề bị lung lay dưới những làn mưa xối xả hay những luồng gió xoáy lạnh. Hơn nữa cùng với trận mưa đêm, căn chòi sẽ là pháo đài vững chắc của hai chị em giúp hai người tránh thoát khỏi tầm phong tỏa của hai thanh niên khi nãy giờ đã tụ họp một số bạn bè để trả thù phục hận. Trong chòi chăn vịt, chị Hường và Lợi nằm cạnh nhau trên chiếc chõng tre, đắp chung tấm chăn màu cứt ngựa. Cả hai đều yên lặng, miên man chìm đắm với những dòng suy nghĩ riêng tư. Chợt Lợi lên tiếng :
- Chi Ba ơi! Trời mưa lớn quá, sao mình về nhà được, hở chị ?
- Trời mưa lớn vậy, sao mà về ! Hổng sao đâu, có gì mình cứ ngủ lại nơi đây, sáng mai tạnh mưa rồi về. Khi nãy, chị đã khóa kỹ cửa chòi, chắc là không sao đâu !
- Ở đây lạ chổ, chắc em ngủ không được ?
- Không sao đâu ! Em cứ nhắm mắt lại đi, mưa vầy dễ ngủ lắm !
Im lặng một chập sau, Lợi lại lên tiếng :
- Chị Ba ơi! Chị còn sợ không ?
Chị Hường vừa khẽ lần tay nhẹ vuốt tóc thằng em vừa đáp :
- Chị còn hơi sờ sợ nhưng mà có em, chị cũng đỡ sợ hơn !
- Em có làm gì được đâu mà chị lại nói vậy ?
- Em nói dóc! Em biết em là gì của chị không ? Là vị cứu tinh của chị đấy. Không có em, có lẽ chị chết dưới tay hai thằng dâm tặc kia rồi ? Chị cám ơn em nhiều lắm!
Vừa nói, chị Hường vừa cười vừa quay qua kề môi hôn hai ba lượt trên trán, trên tóc Lợi. Hành động bất chợt của chị Hường khiến Lợi kinh ngạc, chết lặng cả người. Nó suy nghĩ rất nhiều về việc làm của chị Ba. Nó không hề biết rằng chị Ba hoàn toàn vô tâm, chị hôn nó chẳng qua là muốn cám ơn và suy tôn nó mà thôi ; chứ không phải là chị gài bẫy nó. Thế nhưng Lợi lại nghĩ lầm cho người chị ruột của nó ; nó cảm nhận được mùi trái bồ kết tuy hơi hăng hắc nhưng dịu dàng phảng phất từ nơi mái tóc dài mượt mà, mịn màng, óng ả và êm ái như nhung cũng như mùi xabong Camay, mùi da thịt con gái thoang thoảng từ nơi tấm thân con gái hãy còn trinh nguyên lành lặn của chị Hường. Lúc bấy giờ, tất cả hình ảnh diễn biến của cuộc làm tình ân ái loạn luân tội lỗi giữa chị Sáu Minh và Lợi cách đây không lâu bỗng từ từ tái hiện trong đầu óc, tâm trí của Lợi. Lợi không hề nghĩ ngợi, đắn đo chi cả mà hành động như một cái máy. Nó lật đật xoay người, kề mặt hôn lấy hôn để vào mái tóc thơm tho của chị Hường. Chị Hường cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, không sao hiểu được thái độ và hành vi của thắng em út. Tuy chị cảm thấy không hài lòng về việc làm của Lợi, bối rối, hoang mang nhưng chị vẫn im lặng để cho Lợi hôn lên tóc của chị. Vì chị nghĩ rằng có lẽ Lợi làm vậy chẳng qua là tỏ lòng thân thiện với chị ; chứ chị không sao biết được là lúc này đây, thằng em của chị đang bị nhục dục trong tâm bao vây đè nén và đang dần dần trở thành một tên dâm tặc giống như hai tên dâm tặc khi nãy làm bậy với chị. Lợi lúc này không sao làm chủ được bản thân nó, trong người nó như có một dòng điện cao thế rần rần chuyển động thành những làn sóng chậm rãi chạy từ dưới xương cùng rần rật theo cột sống lên đến trung ương thần kinh rồi mau chóng lan tỏa ra khắp tứ chi và châu thân. Cảm giác lúc bấy giờ của Lợi thực sự giống hệt cảm giác cách đây không lâu khi nó cùng chị Sáu Minh gần gũi với nhau. Trong thâm tâm Lợi chỉ muốn nó cùng với chị Hường tái diễn lại những gì mà nó và chị Minh đã thực hiện cùng làm với nhau, ngay trong cái chòi chăn vịt vào đêm mưa tầm gió bấc này. “ Chả biết chị ấy có hiểu được tâm trạng của mình không nhỉ ?”- Lợi e dè, ngẫm nghĩ. Nó nhớ lại trước kia còn ở Bà Rịa, chị Hường vẫn thường hay la nó, liệu giờ đây chị ấy có xuôi buồm thuận gió theo nó hay là… Chị Hường ngồi dậy, cốt yếu là ý tứ không cho Lợi hôn chị nữa. Lợi ngồi dậy theo, giọng nài nỉ :
- Chị Hường ơi! Chị cho em hôn chị một chút nữa đị ! Được không vậy chị ?
Chị Hường giọng nghiêm nghị :
- Thôi đi, ông tướng ơi ! Mình là chị em mà, làm như vậy đâu có được ! Ráng mau lớn đi cưới vợ rồi tha hồ mà hôn.
Lợi vừa bóp cánh tay phải của chị Hường vừa nói :
- Đi chị ! Một chút thôi !!! Ở đây có ai thấy đâu mà chị sợ cơ chứ ?
- Em nói vậy mà nghe được hả ?
Dù miệng nói ra là không đồng ý với Lợi nhưng thực sự chị Hường trong lòng lại muốn nói tiếng yêu cùng thằng em. Vì những ngày qua, sự yêu thương gần gũi quấn quýt cùng đứa em út đã làm dâng tràn những cảm giác tình cảm thật đặc biệt trong tâm hồn chị. Tình cảm này hoàn toàn không phải của một người chị dành cho em mình ; dù chưa có chồng con nhưng dù sao chị Hường cũng đã 28 tuổi ( lớn hơn Lợi những 13 tuổi ) nên chị hiểu được đây chính là tình cảm của hai người khác phái đang yêu nhau. Hơn nữa, chị Hường còn trân trọng Lợi vì nó là người hùng, là ân nhân đã không quản nguy nan giúp chị giữ gìn được trinh tiết không mất vào tay hai thằng dâm tặc khi nãy. Chị Hường thấy rằng Lợi xứng đáng được chị cho hôn. Chị hạ thấp giọng nói :
- Thôi được rồi ! Chị sợ ông tướng quá đi!
Lợi mừng rỡ, trong bụng như mở cờ.
- Nhưng mà này, ông tướng chỉ được hôn thôi nghe chưa, không được làm khác đi nếu chị chưa cho phép !
Lợi dạ một tiếng thật lễ phép rồi xích người ngồi sát vào người chị Hường. Nó quàng cánh tay phải qua hai bờ vai tròn trịa, mềm mại của chị ; khẽ kéo chị sát vào người nó. Đôi môi Lợi tiếp tục hôn nhẹ lên mái tóc mịn màng, thơm tho của chị Hường. Dần dần, nó hôn lên vành tai trái của chị rồi từ đấy hôn lần lên trán, lên đôi mắt to tròn đen láy sắc lẻm hai hàng mi cong vút của chị. Chị Hường im lặng, hơi thở của chị đang nặng nề và mệt nhọc hơn lúc bình thường. Từ trán và mắt, Lợi hôn lần xuống sống mũi dọc dừa và hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền của chị. Chị Hường cảm nhận được cảm giác sung sướng khi môi Lợi hôn lần xuống cằm, xuống vầng cổ cao trắng ngần của chị. Ngoài trời, sau một lằn chớp sáng lòe, ngoằn ngoèo trên màn trời đen thẳm là một tiếng sét đinh tai nhức óc. Trong chòi chăn vịt, hai chị em Hường và Lợi chỉ giật mình nhưng không phải vì tiếng sét ngoài trời mưa mà là vì tiếng sét tình yêu vừa nổ vang trong cõi lòng của hai đứa. Đó là chính là giây phút đôi môi của Lợi sau một chập tìm kiếm đã nhẹ gắn vào đôi môi rộng, mềm mại và hơi dảnh lên của chị Hường. Chị Hường khẽ lắc đầu, mấp máy đôi môi :
- Đừng ... Lợi.. đừng mà em... Đừng ... Lợi... đừng mà em...Đừng…
Câu nói của chị Hường bị đứt đoạn giữa chừng vì chính chị cũng không ngờ là chị bỗng xoay mặt lại, hé mở đôi môi của mình và rạo rực, run rẩy bắt đầu đón nhận nụ hôn môi đầu tiên của thằng em trao tặng cho. Vì đây là lần đầu tiên nên cả hai chị em đều ngại ngùng, lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp vừa mới gắn môi vào với nhau lại rời nhau ra liền. Trong vòng 2 phút, chị Hường và Lợi hôn môi nhau từng cái một rồi dần dần thời gian mỗi nụ hôn của hai chị em kéo dài ra ; riết rồi môi hai chị em không rời nhau ra được nữa mà cứ luồn vào sâu bên trong đầu lưỡi gốc răng của nhau. Chị Hường và Lợi vừa hồn hển thở vừa cùng nhau cố gắng kéo dài nụ hôn của hai chị em một cách thật say sưa, ngây ngất, đắm đuối và mê mệt. Bổng chị Hường khẽ đẩy Lợi ra, cúi mặt xuống, không dám nhìn vào mặt Lợi. Lợi lần bàn tay trái đặt dưới cằm chị Hường, nâng nhẹ khuôn mặt chị lên. Nó nói khẽ :
- Chị Ba ! Chị Ba! Em yêu chị ! Em hôn môi chị nữa nghe ?
- Em nói bậy ! Giọng chị Hường ngại ngùng.
Lần này, khi hai đôi môi của chị Hường và Lợi vừa luồn sâu vào nhau thì hai cánh tay của chị Hường liền âu yếm ôm vòng qua và siết lấy tấm lưng nhỏ nhắn của Lợi ; hai bàn tay chị luồn vào vò rối đầu tóc thằng em út. Chị Hường vừa ngại ngùng e thẹn vừa duỗi dài hai chân, theo đà dìu đỡ của Lợi, ngã người nằm ngửa xuống chõng tre trãi manh chiếu sờn mòn cũ kỷ. Vậy là mối tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em ruột Nguyễn thị Bích Hường và Nguyễn Hùng Lợi chính thức bắt đầu trong căn chòi chăn vịt giữa đêm mưa gió bão bùng. Lợi hôn như mưa như gió trên khắp khuôn mặt chị Ba với biết bao nhiêu nỗi niềm sung sướng cực độ vì không ngờ chị Ba lại chấp nhận làm người tình của nó. Bởi đã có kinh nghiệm từ sau cuộc tình với chị Sáu Minh cách đây không lâu nên sau vài giây phút bỡ ngỡ, ngại ngùng, e dè, không được tự nhiên cho lắm ; dần dần, Lợi trở nên tự tin, mạnh dạn hơn với những cử chỉ, hành vi vuốt ve mơn trớn chị Hường chuẩn xác một cách thành thạo và điêu luyện. Chị Hường cũng cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy thằng em út của mình mới có 15 tuổi, vừa tốt nghiệp cấp 2 lại rành rõi, từng trãi như người lớn. Cái chòi chăn vịt vắng chủ đêm nay đã trở thành phòng hoa chúc của hai chị em Hường và Lợi, chiếc chõng tre trong chòi đã trở thành giường hạnh phúc của hai chị em. Giữa đêm mưa tầm tã thế này, tuyệt nhiên là không hề có một ai (kể cả gia đình gồm bố mẹ và anh chị em) có thể hay biết được chuyện tình loạn luân tội lỗi của chị Hường và Lợi đang diễn ra trong không gian như lắng đọng lại dưới mưa giông gió giật với thời gian như ngừng hẳn lại. Chị Hường và Lợi, hai chị em thổn thức, nghẹn nghào trong vòng tay của nhau, hết lăn qua lại lộn lại trên tấm chiếu ; có lúc Lợi nằm trên người chị Hường và cũng có khi chị Hường nằm trên người nó. Hai đôi môi của hai chị em thỉnh thoảng lại kết dính vào với nhau trong hơi thở hổn hển, nồng nàn, cháy bỏng và tâm trí cuồng loạn, ngất ngây. Hai chị em tự nhiên nút lấy nước bọt của nhau một cách ngon lành, ngây ngất. Khuôn mặt chị Hường đờ đẫn khác thường, hết nghiêng qua rồi nghiêng lại ; đôi mắt chị nhắm nghiền nhưng không phải là ngủ ; đôi môi chị mấp máy như muốn nói điều gì. Lợi sung sướng vô cùng khi nghĩ tới điều là nó sắp sửa được khám phá, thưởng thức tấm thân trinh trắng của chị Ba. Hai bàn tay của nó cũng vừa mới bắt đầu mày mò, nắn bóp nơi hai bờ vai nảy nở của chị và từ từ lần xuống thăm dò bộ ngực vun cao của chị.
- Không được đâu, Út ! – Giọng chị Hường khẽ phản đối
- Không sao đâu mà chị ! Ở đây có ai đâu, chỉ có hai chị em mình mà!
- Em nói bậy nghe!
Hột nút áo cổ và hột nút áo ngực của chiếc áo bà ba trắng mà chị Hường đang mặc trên người bị cả mười ngón tay của Lợi mở bung ra lúc nào chẳng hay. Đến khi hay được, chị Hường hốt hoảng dùng hai bàn tay nắm cổ và ngực áo che lại phần da thịt hở hang trước mắt thằng em. Lợi chẳng nói gì cả, chỉ lần bàn tay trái khẽ vừa mơn trớn vừa gỡ hai bàn tay của chị Hường xuống. Chị Hường càng giữ chặt cổ và ngực áo hơn nhưng rồi chẳng biết suy nghĩ thế nào, chị lại ngượng ngùng, hai gò má chị đỏ ửng, từ từ khẽ nhắm hai mắt lại và xuôi hai cánh tay xuống. Vậy là hai bàn tay của Lợi nhanh chóng tháo mở tiếp hột nút ốc thứ ba, thứ tư và cuối cùng là hột nút ốc thứ năm nơi chiếc áo bà ba chị Hường đang mặc. Được trớn, hai bàn tay thằng em mở bung sang hai bên hai thân trước áo bà ba rồi lần cởi hai vai áo của con chị chậm rãi tuột xuống khỏi hai cánh tay trắng nỏn, nần nẩn, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Chẳng mấy chốc, Lợi đã cầm gọn chiếc áo bà ba trắng của chị Hường trong bàn tay phải của nó và để gọn lên phía đầu chỏng, tránh không cho rơi xuống đất. Tiếp tục, hai bàn tay Lợi luồn xuống sau lưng chị Hường, mày mò một lúc lâu, chẳng biết làm gì ; nhưng rồi chiếc áo ngực màu trắng đã ngã sang màu cháo lòng của chị Hường bổng lỏng dần, lỏng dần, không còn bó sát vào ngực chị Hường nữa, xô lệch xuống dưới và cuối cùng, hai bàn tay Lợi từ từ nhẹ tháo gỡ chiếc áo ngực rời khỏi ngực chị HườngTừ lúc trưởng thành (nghĩa là được 18 tuổi) đến giờ đã được 10 năm, chị Hường dù gì cũng có quen vài người bạn trai ; trong đó một hai người đã từng thề non hẹn biển với chị, thế nhưng tuyệt nhiên chưa hề có ai nắm được tay chị, huống hồ chi là ôm chị, hôn chị, sờ mó người chị rồi lại cởi cả áo ngoài, áo trong của chị như Lợi, thằng em út của chị. Rõ ràng là Lợi đã nhận được nơi chị Hường một đặc ân rất lớn. Lúc này, chị xem Lợi như không còn là em của chị nữa mà là …hơn cả người tình ; vì Lợi dám có những hành vi vượt quá mức độ và phạm vi với chị khi chị chưa cho phép. Chị Hường nghĩ ngợi rất nhiều trong đêm mưa gió bão bùng, tại căn chòi chăn vịt, từ bây giờ trở đi mãi mãi về sau, chắc chỉ có Lợi là người mà chị cảm thấy tin tưởng nhất để mà “trao thân gởi phận” chứ chẳng còn ai bước vào cuộc đời của chị nữa cả. Suy đi tính lại, hai cánh tay chị Hường vòng lên ôm choàng qua sau gáy thằng em, kéo ghịt nó xuống khi khuôn mặt nó đang từ từ cúi xuống gò ngực căng tròn, trắng như bông bưởi của chị. Vì cách đây không lâu, vừa mới trãi qua cuộc tình với chị Sáu Minh nên giờ đây, Lợi không ngây thơ khù khờ nữa mà nó hoàn toàn biết tiếp theo là mình phải làm gì. Chị Hường sung sướng, cảm nhận như gai ốc mọc khắp thân thể chị khi đôi môi Lợi đang hôn lần từ vai xuống đến hai bầu vú của chị thật mềm mại, no tròn, đầy đặn, không lớn cũng không nhỏ, căng tràn nhựa sống, phập phồng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hồn hển. Chị không khỏi ngạc nhiên vì thằng em út 15 tuổi của chị tuy có hơi vụng về, lúng túng nhưng thật không kém phần thành thạo, điêu luyện. Lúc này, miệng Lợi đang khẽ ngậm và nút đầu núm vú bên phải của chị Hường, còn bàn tay phải nó không để thừa thải mà lần lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp bầu vú bên trái trên ngực người chị ruột.
Trận mưa đêm càng lúc càng tầm tã, dai dẳng. Mưa như trút hết tất cả nước từ trên trời xuống thế gian cho ngập tràn mọi nơi mọi chổ. Gió thổi ào ào tứ bề, gây cho con người cảm giác buốt giá thấu xương. Vậy mà trong chòi chăn vịt, trên chiếc chõng tre, chị Hường và Lợi, hai chị em không hề cảm thấy lạnh chút nào cả mặc dù cả hai trên người đều không còn áo mà chỉ còn quần ( cách đây vài phút, Lợi cũng đã tự cởi chiếc áo chemise màu xanh dương đã cũ nó mặc trên người vì nó cảm thấy vướng víu khó chịu khi làm tình, ân ái cùng chị Ba Hường và nó cũng để áo nơi đầu chỏng cùng với áo bà ba của chị nó) ; hai chị em cảm thấy rất là ấm áp trong vòng tay của nhau với mối tình cấm nồng nàn, say sưa, thắm thiết và đắm đuối. Chị Hường và Lợi, cả hai đều biết họ đang yêu nhau là loạn luân, tội lỗi, nhục nhằn, khổ lụy nhưng ma quỷ dậy lên trong cõi lòng họ không ngừng thúc giục họ tìm kiếm nhục dục nơi thân thể của nhau. Hai chị em lúc này đều quên gia đình, quên cha mẹ, quên anh chị em, quên tình chị em của nhau, quên không gian ( chẳng biết mình đang ở đâu ) và thời gian ( chẳng biết bây giờ là mấy giờ ), quên cả trời đang đổ mưa lớn. Cuộc tình loạn luân, tội lỗi giữa chị Hường và Lợi càng lúc càng dai dẳng kéo dài, chẳng khác gì trận mưa tầm tã bên ngoài trời đêm. Lúc này, Lợi đã đổi bên nghĩa là miệng nó lần qua ngậm và nút đầu núm vú bên trái của chị Hường, còn bầu vú phải của chị nó vừa mới nút xong thì nó lần bàn tay trái lên nắn bóp, sờ soạng. Vầng cổ cao, trắng ngần của chị Hường không ngớt ngước lên rồi hạ xuống liên tục. Bổng nhiên, chị Hường phát hiện ra bàn tay phải của thằng em đang mơn trớn, vuốt ve vòng eo thon thả, mềm mại của chị lại mày mò lưng chiếc quần vải ú đen đã cũ của chị rồi thọt hẳn vào bên trong quần chị. Giựt bắn cả người, chị Hường ngượng ngùng không nói nên lời, vội vàng dùng tay trái của mình kéo tay Lợi ra khỏi quần mình. Lợi lại cúi xuống đặt lên đôi môi dảnh và mềm mại, thơm tho của chị Hường. Nó nói khẽ :
- Chị cho em… cho em một chút… thôi!
- Em ăn gian! Chị…không chịu…đâu! Giọng chị Hường nũng nịu.
Mặc kệ chị Hường nói gì thì nói, hai bàn tay của Lợi cũng đã lần nắm lấy hai bên lưng quần của chị Hường và kéo phần trước chiếc quần chị Hường đang mặc xuống gần hết cả hai đùi của chị ; rồi Lợi tiếp tục luồn hai bàn tay ra sau hai bờ mông của chị Hường để kéo tiếp phần sau chiếc quần của chị xuống. Chị Hường vừa cảm thấy ngượng ngùng, e thẹn vừa cảm giác phấn khích, sung sướng khi thằng em cởi quần chị xuống. Tuy thao tác chưa thật chuẩn xác, khéo léo, còn hơi vụng về, lúng túng nhưng rồi nó cũng kéo được hai ống quần của chị Hường qua khỏi hai đầu gối nhỏ nhắn tròn trịa, xuống đến cặp giò thon dài trắng trẻo và cuối cùng là hai bàn chân mềm mại, hết bàn chân bên phải đến bàn chân bên trái. Lợi cẩn thận đặt chiếc quần vải ú của chị Ba Hường nó vừa mới cởi ra lên phía đầu chỏng cùng với áo bà ba, áo ngực của chị Hường và áo chemis của nó. Dĩ nhiên là thao tác trên của Lợi nếu không có sự hợp tác ưng thuận của chị Hường thì dễ dầu gì Lợi thành công. Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay xuống lần mò kéo dây phermertuya nơi chiếc quần tây xanh cũ nó đang mặc, tháo nút quần rồi hai bàn tay nó nắm hai bên lưng quần cởi tuột xuống hai ống quần xuống đùi, hai đầu gối, cặp giò ; cuối cùng, Lợi co bàn chân phải lên rút ra ống quần phải, xong đến phiên bàn chân trái rút ra khỏi ống quần trái. Vì nơi đầu chỏng đã có quá nhiều đồ rồi nên Lợi để chiếc quần tây của nó xuống dưới mé cuối chỏng tre. Vậy là lúc này đây, Lợi chỉ còn lại trên người chiếc quần đùi vải xanh hãy còn mới ; còn chị Hường, chị ruột của nó trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót mỏng manh đã hơi cũ. Khi nhận thấy hai bàn tay của thằng em đang mò mẫm tìm cách cởi chiếc quần lót của mình xuống, chị Hường vừa dùng hai bàn tay của mình giữ chặt lấy hai bàn tay của Lợi vừa nhỏ giọng năn nỉ :
- Đừng…Út! Em đừng…vậy mà!
Chiếc đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi chăn vịt leo lét trước gió mưa, tuy không soi rọi đủ ánh sáng nhưng Lợi vẫn mò mẫm cởi tuột chiếc quần lót của chị Hường ra khỏi thân thể chị một cách thành công, mặc dù hơi lâu một chút. Tuy miệng luôn thốt ra những lời phản đối nhưng cả người chị Hường thì mềm hẳn lại, hai chân không ngớt co duỗi liên tục giúp thằng em trai cởi quần lót của mình được dễ dàng hơn. Chị Hường ngượng ngùng, co hẳn cả hai chân lại, hai bàn tay chị muốn che đậy lại cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà lại không cử động được khi bàn tay trái của Lợi đang mò mẫm sờ soạng nơi quan trọng, kín đáo nhất trong cuộc đời con gái của chị, đành buông xuôi. Lúc này, thâm tâm chị Hường quyết định “thôi thì cứ dâng hiến hết những gì chị có cho thằng em trai để khỏi phải vướng bận gánh nặng trinh tiết khi tuổi chị không còn trẻ trung nữa”. Nghĩ vậy, tuy vẫn còn ngượng ngùng nhưng chị Hường không còn khép chặt hai chân của mình lại nữa mà từ từ dang rộng ra. Bàn tay trái của Lợi sờ vào chổ kín của chị Hường, nó cảm nhận được bàn tay dính phải một chất dịch hơi nhớt rin rít như keo. Dĩ nhiên, Lợi không sao biết được đó chính là chất dịch tiết ra từ âm đạo người chị ruột khi mà một người phụ nữ đang lâm vào trạng thái hưng phấn lúc ân ái, làm tình cùng người khác phái. Chiếc quần đùi xanh của Lợi lúc này cũng đang được hai bàn tay của nó tuột dần, tuột dần xuống đùi, qua hai đầu gối, cặp giò và cuối cùng là ra khỏi hai bàn chân, nằm trơ trọi một bên cạnh hai tấm thân của hai chị em ruột trần truồng, lõa lồ, không còn một mảnh vải nào che thân cả. Con cu của Lợi lúc này thật hùng dũng vươn dài ra, rất cứng và rất to, không ngớt giựt giựt liên hồi, càng giựt con cu của Lợi càng dài, càng cứng và càng to. Hai chị em lúc này đều yên lặng, tuyệt nhiên không hế có ai nói với ai lời nào cả ; cả hai đều tập trung tinh thần, tư tưởng vào công việc hệ trọng nhất của con người đó chính là giao hợp cùng nhau. Bằng động tác hãy còn vụng về, lúng túng, thằng em run rẫy từ từ trườn người tới leo lên trên thân thể người chị. Chị Hường vừa thở dốc vừa thẹn thùng lần hai bàn tay mò mẫm trên tấm lưng gầy guộc của Lợi. Ở dưới, trong bóng tối dật dờ leo lét ánh sáng ngọn đèn dầu nhỏ, con cu dài, cứng và to của Lợi nhanh chóng tìm ngay ra được và từ từ đi vào bên trong âm đạo của chị Hường. Đôi môi dảnh hình trái tim của chị Hường bật lên tiếng rên đầu đời khi trinh nguyên con gái của chị vừa bị Lợi cướp mất. Khuôn mặt chị nhăn nhó vì những cảm giác đau đớn lẫn lộn với những hưng phấn, sung sướng cùng cực. Đôi mắt đẹp đen láy của chị Hường nhắm nghiền lại, từ từ lăn tròn hai dòng nước mắt, chảy dài trên hai gò má cao của chị. Lợi hôn lên những giọt nước mắt của chị Hường và cảm nhận được vị mằn mặn của nước mắt người chị nơi đầu lưỡi của mình. Lợi cứ ngỡ là chị Hường buồn nó nên chị khóc. Nó nói khẽ : “Em xin lỗi chị!”. Nó hoàn toàn đâu biết rằng chị nó khóc do chị quá sung sướng và hạnh phúc khi được nó yêu thương. Trước kia, hai chị em Hường và Lợi chẳng khác gì mặt trời và mặt trăng, hệt như trái đất và sao hỏa ; còn giờ đây lại hòa quyện vào nhau như mây và gió, như lá với cành. Trước kia, hai chị em chẳng khi nào trò chuyện nói cười cùng nhau ; vậy mà giờ đây, hơn cả nói cười trò chuyện, hai chị em còn âu yếm cùng nhau ân ái, làm tình và còn cùng nhau làm cái việc tạo hóa ngẫu nhiên ban cho con người đó là giao hợp, truyền tinh truyền giống cho nhau. Vì còn con gái nên lúc đầu, âm đạo của chị Hường còn bót chặt lại nhưng dần dần do hưng phấn tình yêu khiến dịch âm đạo tiết ra nhiều nên âm đạo của chị càng lúc càng giãn nở rộng ra để chìu chuộng nhận lấy con cu vừa to, vừa cứng và vừa dài của Lợi. Hai hòn dái xăng tròn của Lợi hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Hường. Do có kinh nghiệm từ lần đầu làm tình cùng chị Sáu Minh nên lần này, Lợi đã biết cách nhấp nhỏm mông và đưa đẩy con cu của nó thọt ra thụt vào sâu bên trong âm đạo của chị Hường. Dù rất hưng phấn nhưng Lợi vẫn cố gắng cử động giao hợp cùng chị Hường một cách thật chậm rãi, nhẹ nhàng vì nó không muốn làm cho chị nó bị đau ; đây chính là ưu điểm của Lợi khiến cho chị Hường càng cảm thấy nể phục, tin tưởng và thương yêu thằng em út của chị. Chị Hường yên lặng, thổn thức, run rẫy đón nhận tất cả những gì mà thằng em nhỏ hơn chị những 13 tuổi đang truyền vào tận sâu bên trong cơ thể chị. Lúc bấy giờ, gia đình Hường và Lợi gồm bố mẹ và anh chị em, không ai có thể ngờ được rằng trong cái chòi chăn vịt thấp lè tè, trên chiếc chõng tre trãi manh chiếu sờn mòn, hai chị em đang làm “cái chuyện thật tày trời” giữa con người và con người với nhau, chẳng khác gì hai vợ chồng. So với lần đầu tiên làm tình cùng chị Minh, lần này Lợi cảm thấy rất là khỏe mạnh và sung sức. Nó nhớ mới đây, thời gian giao hợp giữa nó và chị Minh rất nhanh ; còn bây giờ, Lợi cảm thấy thời gian giao hợp giữa nó và chị Hường càng lúc càng kéo dài ra, rất lâu và rất dai dẳng chẳng khác gì trận mưa đêm bên ngoài. Ngập sâu lút cả cán bên trong âm đạo của chị Hường, con cu của Lợi càng lúc càng cứng, càng to và càng dài. Lẫn trong hơi thở hổn hển của hai chị em là những tiếng rên rỉ khe khẽ của chị Hường vì cảm giác đau đớn lẫn lộn sung sướng liên tục di chuyển khắp châu thân chị. Vì Lợi nhẹ ký hơn chị Hường nhiều nên dù cho Lợi nằm đè lên người chị có lâu đi nữa thì vẫn chẳng hề hấn gì với chị Hường cả. Thân thể Lợi thì ốm o, gầy guộc còn thân thể chị Hường thì nở nang, đầy đặn ; nếu so sánh với nhau thì quả là một trời một vực. Hơn 10 phút đã trôi qua, cả hai chị em đều đã thở mạnh lên nhưng vẫn cố gắng tạo cảm giác hưng phấn cho nhau. Bên ngoài, mưa đã ngớt hạt, yếu dần yếu dần và tương tự, cuộc tình loạn luân tội lỗi của chị Hường và Lợi dù có mạnh mẽ, phấn khích và dai dẳng đến cỡ nào đi nữa thì cũng phải đến hồi kết cuộc. Như là bị vọp bẻ, hai chị em ôm cứng lấy người của nhau trong cảm giác khoái ngất, đê mê, cuồng loạn. Ở phía dưới, con cu của Lợi bỗng nhiên giựt liên hồi rồi sau đó, vừa giựt vừa dũng mãnh trút vào sâu tận tử cung chị Hường những tia tinh dịch trắng đục và nhơn nhớt như nước cơm. Chị Hường không ngờ thằng em út của chị mới 15 tuổi lại có nhiều tinh dịch đến như vậy ? Tinh của Lợi chảy tràn ra ngoài âm đạo chị Hường, hòa cùng dịch âm đạo của chị, làm thấm ướt cả vùng bụng và hai bên đùi hai chị em. Vậy là tất cả sinh lực cũng như tinh lực của Lợi đều đã trút hết vào bên trong cơ thể chị Hường và chị đã chấp nhận đón lấy hết tất cả. Lợi gục mặt vào vai chị Hường, hổn hển thở mệt nhọc ; chị Hường âu yếm lần bàn tay phải lên vuốt ve đầu tóc của Lợi, chị mỉm cười sung sướng. Ở phía dưới, con cu của Lợi đã rút ra khỏi âm đạo chị Hường và đã thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm như cọng bún, ướt nhẹp như chuột lột. Sau khi yêu nhau xong, hai chị em mặc lại quần áo, ôm nhau ngủ mê mệt đến sáng mới chui ra khỏi chòi chăn vịt và lần ra đường lộ trở về nhà…
Cả ngày hôm sau, chị Hường thay đổi hẳn thái độ với thằng em út. Chị lúc nào cũng muốn tránh mặt, tránh nói chuyện với Lợi trong khi Lợi lúc nào cũng muốn nhìn mặt, muốn nói chuyện với chị. Thấy vậy, Lợi cũng chẳng muốn làm phiền chị điều gì cả. Chắc là chị ấy đang bị bất ổn tâm sinh lý ? – Lợi nghĩ vậy. Nó cứ đắn đo mãi là không biết chị Hường có giận nó, buồn nó vì chuyện xảy ra đêm qua hay không ? Thực sự, chị Hường hoàn toàn không hề giận, không hề buồn thằng em út của chị cũng như không hề trách cứ nó đã phá hoại đời con gái của chị. Chẳng qua, mỗi lần nhìn mặt Lợi là lúc nào cũng như lúc nào, chị Hường đều nhớ lại tất cả những gì mà đêm qua, hai chị em đã tự nhiên, dạn dĩ, âu yếm trao tặng cho nhau trong cái chòi chăn vịt và khi nhớ lại, chị Hường cảm thấy ngượng ngùng, hổ thẹn không sao tả nổi. Chị đã nổi quạu với Lợi là không được nhìn mặt chị nữa. Đêm xuống, hai chị em ngủ chung giường, lúc đầu thì bình thường như mọi đêm.
- Chị Ba! Em xin lỗi chị chuyện đêm qua nghe!
- Thôi được rồi ! Có lỗi phải gì đâu ? Chẳng qua là ban ngày, em cứ ngó chị hoài làm chị mắc cỡ đấy!
- Thiệt hả chị ? Vậy mà em cứ ngỡ là chị giận em chứ ?
- Không giận thiệt mà!
- Vậy đêm nay…..nữa đi chị !
- Còn khuya, em ham quá đi ! Nguyên cả đêm qua, bộ không biết mệt sau ? Chi cho em một lần rồi chả nhẽ phải cho em nữa sao ?
- Thêm một lần này nữa thôi chị !
- Mệt ông tướng quá đi ! Nhớ là ngày mai, không được ngó mặt chị nghe không ?


Trang Chủ